Theo truyền thuyết kể lại, ngày xưa có một chàng trai và cô gái trẻ yêu nhau tha thiết. Thế nhưng rồi một ngày nọ, chàng trai phải lên đường ra trận. Trước khi ra đi, chàng tặng cho nàng một cây nhỏ trồng trong vườn nhà và dặn: “Nếu mai này cây lớn trổ hoa màu đỏ thì chắc chắn anh sẽ trở về. Còn nếu cây nở hoa màu trắng thì em hãy đi lấy chồng”.
Cô gái chờ đợi nhiều năm, nhưng không thấy bóng dáng người yêu trở lại. Còn cái cây nhỏ năm nào đã mọc lên xanh tốt. Rồi đến một mùa xuân, cây trổ hoa toàn một màu trắng trong vườn nhà. Người con gái nhớ lại những lời người yêu dặn mà lòng đau như cắt, ngày hoa trổ bông trước hiên nhà, nước mắt nàng rơi, tan vỡ như hàng vạn cánh hoa trắng li ti, tinh khiết. Nhưng nàng không đi lấy chồng theo nguyện vọng của người thương, mà vẫn đợi chờ trong tuyệt vọng mang trong mình một nỗi nhớ da diết.
Và như vậy cứ mỗi độ xuân sang khi hoa sưa nở, người đàn bà chung tình ấy lại thường khóc dưới gốc cây sưa và ngẩn ngơ hoà mình vào những cánh hoa trắng ngần, mong manh cuốn mình trong gió.
P/S: Hình ảnh hoa sưa tại Công viên Di sản các nhà khoa học Việt Nam